CUNG PHÍM
Trước mặt, một vùng tối mênh mang trắng ... phía bên kia hồ rộng nghìn cánh hoa đỏ rụng đầy trên mặt đất . Hà Nội mùa này em có qua đây để ngắm nhìn cảnh vật êm đềm ... để thả hồn vào trong giấc mơ ngày cũ ....đến bao giờ hở em ! Đến bao giờ mình lại đi bên nhau , run run nắm lấy bàn tay mà nghe hơi ấm lan truyền ... mà nghe chữ thương yêu lớn dần trong tâm thức ... và ....
Đêm nay em ở tận đâu
Nửa vùng nhớ ấy đợi lâu lắm rồi
Ngoài kia mưa đọng sương rơi
Trăng vàng lạc nửa vầng trôi nặng lòng
Thấp thoáng trên phố những đôi tình nhân đi về hướng ngược lại , tôi nhìn theo với suy nghĩ miên mang ...với một ước ao vô cùng tận
Ước rằng đêm nay được thấy em
Nụ cười môi mắt đã thân quen
Bao năm xa cách rồi em hỡi
Lòng ta lưu luyến một chữ tình .....
Ngồi lại bên quán vắng năm xưa , lần cuối cùng gặp được em ... lần cuối cùng ta nghe trái tim quay quắt ... và hiểu rằng thời khắc mà ta ở bên em đã cạn ... Một ngày mới sẽ đi qua và một ngày mới sẽ đến ... nối tiếp nhau đưa chúng ta về nơi ngăn cách ... trong lòng mỗi người chỉ còn giấc mơ hoài niệm ...
" Xin giữ cho em một giấc mơ đẹp nhất trần gian "
Và đêm nay nâng cây đàn trên tay tôi gửi tình em vào nhạc khúc ... bản nhạc sẽ mang em đến bên tôi dù rằng không bằng một thể xác ... dù rằng đó chỉ là ảo ảnh mà một tối cô đơn .. ngồi đây tôi dệt lấy cho riêng mình
Phím đàn lạc mất sợi dây tơ
Hồn tôi giây phút lặng như tờ
Môi im giọng hát không thành tiếng
Cúi đầu nghe nốt nhạc bơ vơ
Lệ rơi ánh mắt đã hoen mờ
Lời buồn úa rũ cả vần thơ
Lời gửi cho em nào đến được
Chỉ còn tiếng nghẹn đắng trên môi
Phím đàn lạc giọng đã lâu rồi
Đành sao em hỡi mộng chia phôi
Tôi không thể nối thêm nốt nhạc
Mà dỗ dành em một chút thôi
Trời hanh sáng một đêm qua rất vội
Phương trời ai thấu nỗi lòng tôi
Phương trời em ngủ từ lâu lắm
Thức dậy nơi đây cũng tối rồi
Ta ở hai bến bờ trái đất
Đêm ngày lay lắt với nỗi mong
Mai em về xứ , tôi đi mất
Mốt đến thăm em cửa vắng không ...
Phím đàn điệu chận lạc dây tơ
Làm sao nối tiếp được giấc mơ
Thì thôi em nhé đừng hờn trách
Hai chữ nhân duyên quá hững hờ
Nguyễn Chí Hiệp
10.9.2013