Khoác chiếc áo thơ dấu nỗi đời Khi từng se sắt mãi chơi vơi Thương yêu ngày trước du nhiều chỗ Duyên nợ bây giờ lạc mấy nơi Nhặt nhạnh sợi buồn chằm ý nát Góp gom tơ nhớ vá hồn tơi Mơ gìn cái nghĩa trên trần thế Dẫu cũ cũng là chốn nghỉ ngơi
Trách sương ban sớm lả lơi tràn Không ánh tươi hồng trải thế gian Giăng lạnh mùa về gây nghĩa cạn Phủ say tiết đến hoá tình tan Sang sông chân mỏi sai đường bước Cặp bến giọng chùn lạc tiếng than Lẳng lặng tuôn vào bao giá rét Mây xa vần vũ mãi trên ngàn