Buồn giữa đêm đông
Mắt như chứa cả trời xuân thắm
Khiến kẻ trần gian phải nhớ nàng
Đêm đông buốt lạnh cô đơn lắm
Mòn mỏi trong tim giấc ngủ thầm
Tỉnh giấc nửa đêm mờ sương khói
Khô héo thời gian bởi đã thương
Tình ơi , nơi ấy chiều thu biệt
Có biếtnỗi lòng kẻ vấn vương
Ngoảnh lại nhìn xuyên qua cửa số
Thấy hoàng hôn bỡ ngỡ dưới trăng
Hồn nghe giây phút chừng rung động
Đau đớn tâm hồn ai biết chăng ?
Nhắm mắt gửi buồn theo cơn gió
Ngoài kia liễu động tiếng rung rơi
Nỗi niềm giữ lại đêm hoài cảm
Với những vẫn thơ đã nghẹn lời
Vĩnh Lưu
22.12.2012