MẮC CẠN
Mắc cạn đò khi nước mãi ròng
Thèm chu du tựa cánh buồm dong
Bơi hoài chẳng thoát ra sông đục
Lội mãi không vào tới bến trong
Một kiếp đành cam ôm bão tố
Trọn đời phải chịu hứng cuồng phong
Chắc trời định thế, thôi đành vậy
Giấu nỗi thương đau ngập cõi lòng...
thnn